Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

Nội dung Mẹ

Con về làm dâu mẹ chẳng mấy ngày, vì chúng con ở xa, có dịp mới về quê mươi bữa, nửa tháng. Nhớ ngày đầu làm dâu, mẹ con mình… bất đồng ngôn ngữ. Thỉnh thoảng không hiểu lời mẹ nói, nhưng con cứ “dạ”, rồi đợi chồng về… thông ngôn. Mẹ không trách mắng, còn tỏ ra rất thông cảm. Lúc nhà chưa xây buồng tắm, buổi tối nóng bức, mẹ canh cho con tắm. Tắm “giữa trời”, ban đầu con rất ngại, nhưng rồi cũng quen, vì đã có mẹ trông chừng. Những dịp vào thành thị thăm chúng con, mẹ mang theo các vật dụng nhà bếp, các loại thức ăn dân dã mà chúng con vẫn gọi là đặc sản, từ con dao rèn vừa sắc, vừa chắc, đến cái nồi đất của bà ngoại để lại. Mẹ bảo, kho cá bằng nồi đất thì ngon tuyệt (con trai mẹ thường đùa: chiếc nồi đất là gia tài của mẹ, giờ mẹ để lại cho chúng con).


Mẹ hái những cái bắp chân trong vườn để hầm giò heo, ăn bổ thai (lúc con mang thai hai cháu gái song sinh của mẹ), hay mang măng tre mà không quên hái mớ rau; cả lá nghệ, lá gừng để kho cá đồng… do vậy, mỗi lần nghe tin mẹ vào thăm, chồng con cứ hít hà vì sắp được thưởng thức đặc sản quê nhà. Buổi tối, mẹ con mình nằm bên nhau, con được nghe mẹ kể cả chuyện… đánh ghen thời trẻ. Mẹ không kể về “chiến tích” của mình, mà nói về sự nông nổi. Mẹ tế nhị truyền kinh nghiệm làm mẹ, làm vợ cho con bằng tất tình thương và bổn phận. Con đón nhận tấm lòng của mẹ. Tình thực con rất yêu và quý mẹ, nhờ mẹ mà con đã biết tự hoàn thiện mình.

Mẹ quê chân chất. Ngày còn khỏe mạnh, mẹ hay bảo: mẹ chết đi, các con chỉ cần cúng mẹ bát nước chè xanh là mẹ vui rồi. Con biết, mẹ không muốn làm phiền các con, mẹ vốn đơn giản nhưng rất sâu sắc. Trên bàn độc mẹ, mâm cơm do các con chung tay đun nấu, vẫn là những món ăn hằng ngày mẹ thích. Con tin là mẹ yên lòng, bởi các con mẹ rất kết đoàn, nhớ về mẹ đến từng chi tiết nhỏ. Con nấu thêm bát nước chè xanh dâng mẹ, để nhớ về những lúc mẹ con mình bên nhau.

Song Nguyên