Thứ Năm, 12 tháng 12, 2013

Dấu mới thêm chấm hết cho cuộc đời.

Không thấy tiền đâu

Dấu chấm hết cho cuộc đời

Ái tình sẽ nảy. Không thôi”. Anh mừng rỡ trở về. Vừa lúc công ty tổ chức cho viên chức khám bệnh. Anh bất ngờ văng tục rồi chìa ra một tờ giấy. Không có vốn hùn hạp kinh doanh thì anh sẽ chỉ làm viên chức điều hành.

Tôi vặn hỏi. Thất vọng nhưng ngẫm nghĩ đã bước chân trên con đường hôn nhân. Lo sợ cuộc sống mỗi người một nơi không biết sẽ ra sao. Một năm hôn nhân.

Tôi không đồng ý giúp anh trả nợ. Trách đời mình bạc tình. Anh đã quan hệ với một cô gái làng chơi. Anh sẽ vẫn đi một mình. Tôi phải đi tiếp cho đến khi nào còn có thể. Chỉ cần cả hai cùng cầm cố.

Nếu tôi không theo anh. Từ ngày gặp lại nhau cho đến quãng thời gian ngắn ngủi là vợ anh. Cầm kết quả xét nghiệm máu trên tay. Anh khai rằng khoảng thời gian bỏ đi vì giận tôi không giúp anh trả nợ. Với hy vọng qua khúc cua đầy trắc trở này mọi thứ sẽ lại ổn thỏa. Khoảng thời kì này. Nghe tôi nói thu nhập chỉ đủ trang trải cuộc sống.

Thế nhưng tôi đã lầm. Tôi muốn ngã ngửa khi anh bảo đưa hết tiền mừng cưới cho anh. Không lâu sau. Tôi chỉ hạnh phúc đúng… hai tháng hẹn hò.

Anh muốn vợ chồng cùng góp vốn làm ăn. Thu xếp chuyện thuê mặt bằng. Nên tôi đồng ý bán luôn căn nhà. Tỏ ra thương yêu. Cho biết đã thế chấp căn nhà để giúp anh trả nợ. Lục tung căn nhà bố mẹ cho tôi làm quà cưới. Mua sắm trang thiết bị.

Anh bỗng đổi giọng: “Thế hồi nào đến giờ. Tôi đấu đi xét nghiệm ở một cơ sở y tế khác. Cật vấn. Đề nghị tôi phải chung tay trả nợ.

Tôi trách móc. THƯỜNG LOAN. Tôi chỉ biết kêu trời. Để rồi kết cuộc lại quá nghiệt ngã. Anh liền đi xét nghiệm và ngỡ ngàng phát hiện mình cũng đang mang căn bệnh này.

Tôi ở lại làm việc thêm ba tháng và đợi anh. Anh không nghĩ hậu quả đến mức này. Biết được khoản nợ ấy là hậu quả của những lần anh sát phạt đỏ đen. Anh túm áo tôi: “Cô đừng hòng lừa dối”. Tôi điện thoại cho anh. Anh đi suốt hai tháng không về.

Theo anh về miền Trung lập nghiệp. Đớn đau khi đặt dấu chấm hết cho thế cuộc mình. Rồi ôm áo quần bỏ đi. Cho biết anh đang nợ chủ hãng xe một số tiền lớn. Đêm tân hôn. Không tin vào sự thực. Không ngờ. Em đi làm dành dụm được bao nhiêu?”. Anh thông báo nhà xe sẽ mở một chi nhánh ở miền Trung. Người hay mệt mỏi và cảm giác sức đề kháng trong mình không còn. Kết quả vẫn là dương tính với HIV.

Anh khẳng định rằng. Đất trời như đổ sụp. Tôi thốt nhiên ăn uống kém. Không tin tôi đã gửi trả lại bố mẹ vì chính ông bà là người đứng ra tổ chức đám tiệc.

Và khuyên tôi nên chuyển ra đó làm viên chức phòng vé. Tôi bẽ bàng. Anh mang tiền đi trước để lo toan. Tôi rất hụt hẫng. Tôi liên lạc với anh. Cấp lấy chồng chỉ vì bị sức ép và tin vào tình bạn thời niên thiếu. Chiều chuộng tôi rất mực. Gương mặt thật của anh ta lộ ra: “Chừng nào mày gom đủ tiền thì tao về.